Bài viết thư UPU lần thứ 47 năm 2018 với chủ đề: “Hãy tưởng tượng bạn là một lá thư du hành xuyên thời gian. Bạn muốn gửi gắm điều gì tới người đọc?”
Năm ngoái, giải Nhất của cuộc thi cấp quốc gia đã thuộc về bạn Nguyễn Thị Bạch Dương, lớp 8A, trường THCS Nguyễn Trãi, Nam Sách, Hải Dương. Bức thư này đã chinh phục được người đọc và trở thành hiện tượng trên mạng xã hội trong một thời gian. Sau đó bạn Nguyễn Thị Bạch Dương đã đoạt giải Ba quốc tế.
Đề tài viết thư UPU năm ngoái không phải dễ triển khai, nhưng bài dự thi của bạn Nguyễn Thị Bạch Dương đã làm được. Bài thi vào vai bức thư nổi tiếng mà biên tập viên Francis Pharcellus của tờ báo The Sun ở Mỹ viết trả lời cô bé Virginia O'Hanlon để thuyết phục rằng ông già Noel là có thật. Từ đó bài thi đã triển khai một cách rất tốt để truyền tải về ý nghĩa cao cả thực sự của câu chuyện ông già Noel đối với trẻ em, dù cũng không cần tìm câu trả lời ông già Noel có thật hay không.
GỢI Ý CÁCH VIẾT BÀI UPU 2019
Cuộc thi Viết thư Quốc tế UPU lần thứ 48 (năm 2019) có chủ đề: “Hãy viết một bức thư về người hùng của em”(Tiếng Anh: Write a letter about your hero) dành cho các em học sinh tuổi dưới 15.
Trong thông báo của mình gửi tới các quốc gia thành viên, Liên minh Bưu chính Thế giới (UPU) gọi chủ đề Cuộc thi Viết thư Quốc tế UPU lần thứ 48 (năm 2019) là một “chủ đề truyền cảm hứng” (the inspirational theme).
Chủ đề Cuộc thi lần thứ 48 là một chủ đề mở, khơi gợi nhiều tư duy sáng tạo, nhiều suy nghĩ và cảm xúc đối với mỗi thí sinh. Trong mỗi con người, mỗi một bạn trẻ đều có sự hiện hữu, tình cảm yêu quý và ngưỡng mộ đối với một người hùng của riêng mình.
"Đó có thể là người anh hùng, thần tượng, người nổi tiếng, huyền thoại, siêu nhân, người dẫn đầu... nhưng cũng có thể là những người rất đỗi bình thường hàng ngày bên cạnh các em (ông bà, cha mẹ, thầy cô, bạn bè, người thân) nhưng là người mà em ngưỡng mộ nhất, người truyền cảm hứng tích cực cho em..."
Với mỗi chủ đề khác nhau hàng năm, Cuộc thi Viết thư UPU giúp các em phát triển khả năng viết văn; bảy tỏ nhận thức, suy nghĩ và cảm xúc của mình theo các đề tài của cuộc thi; làm phong phú thêm sự tinh tế trong tư duy và góp phần thắt chặt tình hữu nghị giữa các dân tộc. Đây cũng là dịp để các em hiểu biết thêm về các vấn đề của đời sống kinh tế - xã hội, những vấn đề thời sự của thế giới, vai trò của ngành Bưu chính trong cuộc sống.
Đối tượng dự thi là tất cả học sinh Việt Nam dưới 15 tuổi (tính đến 31/12/2018).
2. Quy định về bài thi:
- Bài thi là một bức thư viết dưới dạng văn xuôi (chưa đăng báo hoặc in sách), dài không quá 1.000 từ.
- Các bài dự thi viết bằng tiếng nước ngoài phải có bản dịch tiếng Việt gửi kèm. Ban Giám khảo chấm bản tiếng Việt.
- Bài viết rõ ràng, sạch sẽ, viết tay trên một mặt giấy (bài đánh vi tính hoặc photocopy là không hợp lệ).
- Ở góc trên cùng bên trái, ghi đầy đủ: Họ và tên, ngày tháng năm sinh, dân tộc, địa chỉ trường, lớp, huyện (thị), tỉnh (thành phố) hoặc địa chỉ gia đình. Bài dự thi không ghi đầy đủ các nội dung trên sẽ bị loại.
- Trong nội dung bức thư, tác giả không được nêu cụ thể tên, trường lớp, địa chỉ của mình.
- Bức thư phải là sản phẩm sáng tạo của cá nhân người viết.
* Bài dự thi phải cho vào phong bì có dán tem, ghi rõ địa chỉ người gửi/địa chỉ nơi nhận và gửi từng bức thư qua đường Bưu điện. Phong bì thư cần ghi rõ: Dự thi Cuộc thi Viết thư Quốc tế UPU 479 (2019).
Thời gian dự thi: Từ ngày 12/10/2018 đến ngày 15/2/2019 (tính theo dấu Bưu điện).
Nơi nhận bài thi: Báo Thiếu niên Tiền phong, số 5 Hòa Mã, Hà Nội
Xin giới thiệu với các em bài văn gợi ý
"Hãy viết một bức thư về người hùng của em":
Gửi người hùng của tôi!
Khi viết lá thư này tôi tự hỏi người anh hùng trong tôi là gì, là ai và tôi chỉ duy nhất có câu trả lời đó là người anh hùng của tôi là mẹ.
Mẹ tôi là người phụ nữ nhiễm HIV, đã 14 năm trôi qua từ ngày sinh ra đời cũng là ngày mà cả khu phố tất cả mọi người đều tránh xa hai mẹ con tôi.
Tôi chỉ nghe bà ngoại kể, mẹ yêu bố, bố tôi con nhà giàu nhưng gia đình chê gia đình của mẹ nghèo nên không cho lấy. Mẹ tôi và bố vẫn yêu nhau rồi khi xã gửi thông báo bố tôi bị nhiễm HIV. Dù giấu diếm nhưng cả khu ai cũng biết bố mắc bệnh. Cái án bệnh HIV lại lan sang mẹ tôi. Mẹ kể suốt những năm tháng đó bố mẹ tôi vẫn bên nhau và rồi sinh ra tôi. Ngày mẹ mang thai tôi, cả xã tránh xa mẹ. Mẹ lên tận Bệnh viện tỉnh cách nhà tôi 40 km để sinh ra tôi. Tôi ra đời, tất cả mọi người cũng xa lánh cả hai mẹ con tôi. Ông bà nội kiên quyết không đón nhận mẹ con tôi vì họ bảo “chỉ làm được 1 đám ma, không làm ba cái đám ma”
Theo lời bà ngoại, tôi không được ai bế, ai đến gần. Người ta sợ lây nhiễm HIV. Đến năm tôi 3 tuổi dù tôi được thông báo không nhiễm HIV nhưng không ai tin. Năm đó, bố tôi cũng qua đời vì bị tai nạn giao thông. Khi bố còn sống, bố là người rất có trách nhiệm nên chuyển đến ở cùng mẹ con tôi và nuôi hai mẹ con. Bố mất đi, mẹ con tôi mất chỗ dựa.
Bà ngoại kể hồi đó mẹ tôi khổ lắm, để kiếm tiền nuôi tôi, mẹ đi xin việc rất nhiều nơi nhưng đến đâu kiểm tra sức khoẻ rồi người ta lại trả về vì nhiễm HIV, ai nhận? Mẹ đã khóc rất nhiều nhưng vì tôi mẹ cố gắng. Mọi dư luận xung quanh mẹ nhận hết. Hai mẹ con tôi đi đâu người ta cũng xa lánh thậm chí tôi đi học học cũng không có con họ đến gần tôi.
Năm tôi học lớp 1, bạn ngồi cạnh tôi nói tôi “con nhà Ết”. Tôi chưa hiểu Ết là gì, tôi ghét cay ghét đắng. Tôi đã khóc và kể cho bà ngoại. Mẹ tôi phải đi làm tận Hải Phòng. Mẹ làm cho một tổ chức về tuyên truyền phòng chống HIV và cũng chính là phòng cho tôi. Mỗi lần về thăm tôi mẹ đều mang cho tôi ít đồ ăn ngon, ít quần áo và đặc biệt là mẹ luôn nói tôi phải cố gắng, đừng tự ti khi các bạn cười.
Năm tôi học, mẹ đưa tôi ra thành phố Hải Phòng vừa học và ở cùng mẹ. Mẹ đi tuyên truyền khắp nơi. Qua các cuộc điện thoại tôi biết mẹ đang nói về những người nhiễm HIV giống như mẹ. Có lần, mẹ về tới nhà ôm chặt lấy tôi khóc và kể hôm nay tý thì mẹ chết vì mẹ cùng các cô trong hội đi vận động một xóm nhiều cô chú cũng giống mẹ và bị đuổi đánh thậm tệ. Tay mẹ bầm tím nhưng mẹ nghĩ đến tôi vẫn vượt qua tất cả.
Mẹ luôn kể chuyện về bố cho tôi và kể rõ về căn bệnh mà cả bố mẹ tôi đều mắc. Mẹ nói, bệnh không đáng sợ và con đừng ngại khi bị mọi người xa lánh. Con phải tự lập và chiến thắng cuộc sống. Một lần, tôi bị phụ huynh của bạn đánh vì tôi đã lấy bút châm vào tay bạn. Họ sợ tôi lây HIV cho con họ và họ đánh tôi. Đúng lúc mẹ về, mẹ đỡ trận đòn roi cho tôi.
Thu nhập của mẹ chính từ chương trình mẹ đang làm không đủ mẹ con tôi sống. Đêm nào, mẹ cũng lấy thêm việc về nhà làm khi thì gấp phong bì, khi thì đính hạt cườm, thuê tay. Tối nào mẹ cũng làm tới 1 – 2 giờ sáng để hai mẹ con có đủ trang trải và gửi cho bà ngoại tôi một ít để bà mua thuốc vì bệnh thoái hoá.
Bị cả xóm trọ xa lánh vì mang bệnh thế kỷ, mẹ con tôi chuyển chỗ trọ thường xuyên. Mỗi lần chuyển chỗ, tôi thấy đôi vai mẹ gánh vác hết. Mẹ làm việc như người đàn ông. Khi ấy tôi ước có thể đỡ mẹ và tôi ước bố không chết biết đâu giờ ông vẫn còn sống cùng với mẹ dù mang bệnh thế kỷ. Có lúc, tôi nghĩ quẩn nếu mình cũng mang bệnh giống mẹ biết đâu tôi và mẹ sẽ đi cùng trên con đường dài hơn.
Năm ngoái, mẹ bị cảm cúm rồi qua đời vì suy giảm miễn dịch. Mẹ tôi ra đi sau 18 năm mắc HIV. Bà ngoại khóc hết nước mắt nhưng với bà thì đó là may mắn vì mẹ sống thêm 18 năm. Bà bảo ngày biết HIV bà tưởng mất con ngay vì xã hội dị nghị nhiều có lúc bà đã mua chai thuốc sâu về bảo mẹ : “hai mẹ cùng mình cũng chết” nhưng mẹ tôi đã mạnh mẽ xin bà ngoại tha thứ và sẽ sống thật tốt để vượt qua được sự xa lánh, dị nghị của mọi người. Mẹ tôi là thế từ khi mang bệnh, đẻ ra tôi rồi đến khi qua đời bà luôn là người anh hùng. Chưa một lần mẹ bỏ cuộc, bỏ qua dư luận mẹ vẫn nuôi tôi và chăm sóc bà. Khi mẹ đi xa, cuộc sống của tôi chỉ còn bà ngoại nhưng hai bà cháu vẫn kể về những câu chuyện mà mẹ đã làm đó là tuyên truyền về phòng chống HIV cho cộng đồng. Hai bà cháu tự hào về mẹ lắm. Người anh hùng trong tôi là mẹ.
Còn các bạn, những người hùng trong các bạn là ai và tôi chắc chắc không ít người tự viết về cha, mẹ, ông, bà mình.
Chào các bạn
Vũ Phương Trà