Tình yêu của người mù
Một người đàn ông cưới được một cô gái xinh đẹp. Anh ta rất yêu vợ và họ sống với nhau thật hạnh phúc. Tới một ngày kia, cô vợ bỗng bị một thứ bệnh về da. Từ đó, nước da của cô bắt đầu xạm lại và cô dần mất đi vẻ đẹp ngày xưa. Cũng thời gian đó, người chồng có một chuyến đi làm ăn xa. Trên đường trở về, anh gặp phải tai nạn và bị mù đôi mắt. Rồi nhiều ngày trôi qua, sắc đẹp của cô vợ bị phai nhạt dần nhưng người chồng mù không biết điều gì xảy ra. Vì vậy mà cuộc sống của cặp vợ chồng vẫn không khác biệt gì với trước đây. Anh chồng vẫn thương yêu vợ và ngược lại, cô vợ cũng rất yêu chồng. Tuy nhiên, cô vợ bỗng mất sớm. Người chồng rất buồn với một mất mát lớn. Anh ta cố gắng thu xếp đám tang cho vợ thật đầy đủ và quyết định lên đường đi nơi khác.
Một người hàng xóm thấy tội nghiệp cho anh nên hỏi thăm. Ông hàng xóm nói, “Này anh bạn, làm sao anh có thể ra đi một mình mà không có người dẫn dắt? Từ hồi nào đến giờ vợ anh đã giúp anh trong mọi chuyện đi đứng kia mà. Anh ta đáp lại, “Tôi không bị mù. Tôi chỉ giả vờ bị mù. Nếu vợ tôi biết tôi có thể nhìn thấy nước da xấu xí, bệnh tật của cô, cô ta sẽ còn đau đớn hơn. Tôi không yêu vợ tôi chỉ vì vẻ đẹp bề ngoài mà vì bản tính tốt lành, thương người của cô ấy. Vì vậy, tôi giả vờ mù là để cho cô được vui vẻ”.
Bài học luân lý: Khi ta thực sự yêu một người, ta sẽ tìm mọi cách để giữ cho người mình yêu được vui vẻ. Nhiều khi, chúng ta tốt hơn nên giả vờ mù trước những khuyết điểm của người mình yêu. Vẻ đẹp sẽ mờ dần theo thời gian, nhưng bản chất sẽ mãi mãi như cũ. Yêu một người là yêu những gì từ bên trong chứ không phải từ bên ngoài người đó.