Give then receive
When I was working as a disc jockey in
Columbus, Ohio, I used to stop at a local
hospital on my way home. I would walk into
different people's rooms and read Scripture
to them or talk to them. It was a way of
forgetting about my problems and being
thankful to God. It made a difference in the
lives of those I visited. One time, it literally
saved my life.
One night, I came home at about two o'clock
in the morning. As I began to open my door,
a man came out from behind the side of my
house and said. "Are you Les Brown?"
I said "Yes, sir."
He said, "I was sent here to carry out a
contract on you."
"Me? Why?" I asked. He said, "Well, there's a promoter that's
very upset about the money you cost him
when you said that the entertainers who
were coming to town were not the original
real group."
"Are you going to do something to me?" I
asked.
He said, "No - I'll tell you why. My mother
was in Grant Hospital and she wrote me
about how you came in one day and sat
down and talked to her and read Scripture to
her. She was so impressed that this morning
disc jockey, who didn't know her, came in
and did that. She wrote me about you when
I was in the Ohio penitentiary. I was
impressed with that and I've always wanted
to meet you. When I heard the word out on
the street that somebody wanted to knock
you off," he said, "I told them about you,
about thoughts of my mother and others
patients in the hospital. After listening to
me, they accepted to leave out everything
and let you peaceful."
- Les Brown -
Cho đi rồi sẽ nhận lại
Khi đang làm công việc giới thiệu các ca
khúc trên đài phát thanh ở Columbus,
Ohio, tôi thường hay ghé vào một bệnh
viện địa phương trên đường về nhà. Tôi
vào các phòng bệnh để đọc Kinh Thánh
cho các bệnh nhân nghe hoặc trò chuyện
cùng họ.
Đó thật sự là một giải pháp hữu hiệu để tôi
có thể quên đi những rắc rối của mình, và
cũng là cách để tôi cảm ơn Thượng Đế.
Chính điều tôi làm đã mang lại nhiều biến
chuyển cho các bệnh nhân mà tôi đến
thăm. Và có một lần, nó cũng đã cứu mạng
tôi.
Hôm đó, tôi trở về nhà lúc hai giờ sáng.
Khi tôi vừa mới mở cửa, một người đàn ông chợt bước ra từ bên hông nhà tôi và
hỏi: "Chị là Les Brown phải không?"
"Vâng, đúng thế!" tôi trả lời.
"Tôi đến đây gặp chị vì một thỏa thuận có
liên quan đến chị!" ông ta nói.
"Liên quan đến tôi à? Tại sao cơ chứ?"
"Một nhà tài trợ đang rất tức tối vì số tiền
hắn đã phải chịu thiệt khi chị tuyên bố
rằng nhóm nhạc đến diễn ở đây không
phải là nhóm thật!"
"Vậy anh định làm gì với tôi bây giờ?" tôi
hỏi.
"Không đâu!" người đàn ông phân bua.
"Tôi sẽ nói cho chị nghe tại sao. Mẹ tôi
đang điều trị ở bệnh viện Grant. Bà từng
kể cho tôi nghe rằng chị đã đến thăm, trò
chuyện và đọc Kinh Thánh cho bà nghe.
Bà đã rất cảm động về một người vẫn
thường giới thiệu ca khúc mỗi sáng trên
đài phát thanh, người không hề biết bà là
ai, mà lại đến thăm bà. Bà đã viết thư kể
tôi nghe về chị khi tôi còn đang ở trại giam
ở Ohio. Tôi cảm thấy vô cùng ấn tượng về
những điều chị đã làm và rất muốn được
gặp chị. Khi tôi tình cờ nghe được rằng có
một người nào đó muốn ám hại chị, tôi đã
kể lại tất cả về chị, về suy nghĩ của mẹ tôi
và của những bệnh nhân trong bệnh viện.
Sau khi nghe xong, họ đã đồng ý bỏ qua
mọi chuyện và để cho chị được yên."
- Les Brown -