My father
My father had given me so much, in so
many ways, and at this moment I also
wanted to give something that I had to him.
How about the 100-meter gold medal? It
was the highest achievement that I got in my
athletic. It is also the one thing I could give
him to represent all the good things we did
together, all the positive things that had
happened to me because of him.
I had never before taken any of my medals
out of the bank vault where I usually kept
them. But that day, on the way to the airport,
I stopped at the bank to get the medal, and
carefully I put it in the pocket of my suit
jacket. I decided to take it to New Jersey,
my home - for Dad.
The day of the funeral, when our family was
viewing the body for the last time, I pulled
out the medal and respectfully placed in my
father’s hand. My mother asked me if I was
sure I wanted to bury the medal, and I was.
It would be my father’s as I was going to be
with him forever. “But I’m going to get
another one,” I told my mother. Turning to
my father, I said, “Don’t worry. I’m going
to get another one.” That was a promise - to
myself and to Dad as well. He was lying
there so peacefully, his hands resting on his
chest in release. When I placed the medal in
his hand, it neatly fit perfectly.
Yes, it really belonged to my father from
that day on.
Cha tôi
Cha đã cho tôi rất nhiều thứ, bằng nhiều
cách, và bây giờ tôi cũng muốn dành tặng
cha một thứ gì đó mà tôi có được. Tấm
huy chương vàng môn chạy cự ly 100 mét
có được không nhỉ? Đó là thành tích cao
nhất mà tôi đạt được trong sự nghiệp điền
kinh của mình. Đó cũng là thứ duy nhất
tôi có thể dành tặng cha để tượng trưng
cho tất cả những điều tốt đẹp mà hai cha
con tôi đã có với nhau, tượng trưng cho tất
cả những gì tốt đẹp mà tôi có được nhờ
cha mình.
Trước đây, tôi chưa bao giờ lấy bất kỳ tấm
huy chương nào của mình ra khỏi két sắt
ở ngân hàng nơi tôi vẫn thường cất giữ.
Nhưng ngày hôm ấy, trên đường đến sân
bay, tôi đã ghé vào ngân hàng để lấy tấm
huy chương đó, rồi cẩn thận cất nó vào
trong túi áo khoác. Tôi quyết định mang
nó về nhà ở New Jersey để dâng tặng cha.
Ngày tang lễ, khi cả nhà đứng nhìn di hài
của cha lần cuối, tôi lấy ra tấm huy
chương và kính cẩn đặt vào bàn tay cha.
Mẹ hỏi rằng liệu tôi có chắc là muốn chôn
đi tấm huy chương ấy hay không và tôi trả
lời mẹ rằng tôi muốn như vậy. Nó sẽ vĩnh
viễn thuộc về cha tôi, như là có tôi luôn kề
cận bên cha vậy. Tôi nói với mẹ: “Rồi con
sẽ giành được một tấm huy chương khác,
mẹ ạ!”. Quay sang nhìn di hài của cha, tôi
nói: “Cha hãy an tâm. Con sẽ đạt được
một tấm huy chương khác”. Đó là một lời
hứa – với chính bản thân tôi và với cả cha
nữa. Người nằm đó, thật bình yên và thanh
thản, với đôi tay đặt trước ngực, thật bình
an. Lúc tôi đặt tấm huy chương vào tay
cha, nó nằm gọn trong bàn tay ấy, thật vừa
khít.
Vâng, nó đã thực sự thuộc về cha tôi kể từ
hôm đó.