Muỗi và Sư Tử
Vào một buổi chiều nóng nực cuối hè ở Phi Châu, các giống vật trong rừng sửa soạn đi ngủ.
Trên một ngọn cỏ cao, một con muỗi đang làm võng để ngủ.
Đêm nay là một đêm khá nóng, ngay cả đối với Muỗi, nhưng Muỗi cũng cố gắng đi ngủ. Muỗi nhắm mắt lại và chẳng bao lâu đã rơi vào giấc ngủ say. Màn đêm trở nên mỗi lúc một tối nhưng mát hơn một chút. Bỗng nhiên có một tiếng gầm lớn ở sâu trong rừng vọng ra.
Tất cả các loài vật bị tiếng gầm đánh thức, ngay cả Muỗi. Muỗi dụi mắt nhìn chung quanh để xem tiếng gầm ở đâu ra.
Đó tiếng gầm của Sư Tử, chúa sơn lâm, trong lúc đi săn. Một lần nữa, Sư Tử há mồm ra gầm lên.
Sư Tử đi tới chỗ Muỗi ngủ. Muỗi đang rất khó chịu với tiếng gầm của Sư Tử. Muỗi quát Sư tử, “Tại sao ông la hét om sòm vào ban đêm thế này? Ông không thấy tất cả chúng tôi đang ngủ sao?”
Sư Tử ra vẻ khinh khi Muỗi quát lại, “Mày là thứ côn trùng nhỏ bé, vô dụng chẳng nghĩa lý gì. Sao mày cả gan nói với tao như thế?
Muỗi bỉu môi nói, “Ông có tướng to lớn và khỏe mạnh nhưng điều đó không có nghĩa là ông có quyền đánh thức mọi người vào ban đêm. Tại sao ông không gầm trong góc rừng của mình? Tại sao ông không gầm với những con vật to lớn như ông? Hãy để cho chúng tôi, những loài vật nhỏ bé, có giấc ngủ yên bình.”
Sư Tử cố gắng kiềm chế cơn giận của mình. Anh ta biết rằng nếu muốn chinh phục người khác thì phải biết kiểm soát chính mình trước.
Sư Tử nói với giọng nghiêm trang, “Với quyền gì hả? Mày không biết tao là chúa tể sơn lâm sao? Tao có thể làm hay ăn những gì tao muốn, và đi đến bất cứ nơi nào. Tao nói những gì tao thích mà không ai có quyền chất vấn. Đơn giản chỉ vì tao là Chúa tể sơn lâm.” Và Sư Tử gầm lên một lần nữa.
Muỗi bỗng cắt ngang, “Ồ, ông làm ơn ngừng một chút. Ít nhất trong khi chúng ta đang trò chuyện với nhau. Thật khó để nói chuyện với một kẻ ngu ngốc chỉ biết gào thét.”
Muỗi nói thêm, “Điều gì làm cho ông nghĩ rằng ông là Chúa tể sơn lâm? Có ai bầu cho ông không?”
Tới lúc này, Sư tử bắt đầu muốn nổi nóng vì một con côn trùng nhỏ bé dám tra hỏi mình.
Sư tử nói với Muỗi, “Tao không cần phải chứng minh cho bất cứ ai. Tất cả mọi người đều xem ta là Chúa tể sơn lâm và sợ hãi ta.”
Muỗi cười và nói, “Tôi không sợ ông và vì vậy tôi không cần phải coi ông là Chúa tể sơn lâm? Vì vậy, ông không có quyền làm Chúa tể sơn lâm.”
Sư tử tức giận và hét lên, “Ngươi dám không xem ta là Chúa tể sơn lâm? Con côn trùng nhỏ bé! ”
Muỗi nói, “Đúng vậy, và ông không thể là chúa tể trừ phi ông đánh bại tôi.”
Sư tử cười lớn vì không thể tin được nó phải đánh nhau với một con vật nhỏ bé, mà đàng này lại là một con muỗi không đáng gì.
Sư tử nghi ngờ không hiểu có phải thực sự Muỗi muốn thách đấu.
Sư tử gặn hỏi, “Có phải mày nói là ĐÁNH NHAU không? Chưa bao giờ có chuyện sư tử đấu với muỗi. Hãy dẹp đi, con vật nhỏ bé không đáng nói! Mày hãy câm miệng, nếu không, tao sẽ thổi mày thành tro bụi.
Tuy nhiên cho dù Sư tử thổi mạnh cỡ nào thì cũng chỉ làm cho ngọn cỏ cong xuống chứ không bứng muỗi đi dược.
Muỗi cười và nói, “Nếu ông bỏ đi mà không đấu với tôi, tôi sẽ nói cho tất cả loài vật biết chuyện này và họ sẽ bầu tôi làm vua.”
Sư tử cười khi dễ, “Được, nếu mày muốn đánh nhau thì đánh nhưng đừng nói là ta không cảnh báo trước.”
Muỗi ngừng một chút rồi nói, “Nhưng ông phải đồng ý một chuyện.”
Sư tử hỏi, “Điều kiện gì?”
Muỗi trả lời, “Người nào thắng sẽ là vua.”
“Chắc chắn rồi!” Sư tử nói như vẻ chắc thắng.
Muỗi nói, “Khi nào ông chuẩn bị xong thì cho tôi biết.”
Sư tử đáp, “Ta lúc nào cũng sẵn sàng.”
Muỗi nói, “Vậy hãy bắt đầu.”
Nghe thấy thế, Sư tử liền phóng tới ngọn cỏ và há mồm thật lớn, với ý định nuốt cả bầy muỗi. Muỗi đã đoán trước điều này nên xoải cánh bay lên cao rồi bổ xuống đậu trên mũi Sư tử. Muỗi bắt đầu chích liên tục lên mũi Sư tử. Sư tử bất ngờ vì bị muỗi đốt nhiều lần đến chịu không nổi đàng phải xin muỗi tha cho. Sư tử rên lên trong cơn đau đớn nhưng muỗi vẫn không tha. Sư tử chà mũi lên cỏ, hắt hơi, lấy chân trước quẹt lên mũi nhưng muỗi vẫn bám chặt.
Sư tử rên xiết và năn nỉ, “Chết mũi tôi rồi! Làm ơn bỏ mũi tôi ra! Tôi đồng ý để bạn làm Vua.”
Cuối cùng Muỗi bay khỏi mũi của Chúa tể sơn lâm và trở về ngọn cỏ của mình với sự thỏa mãn và tự hào. Trong khi Sư tử lặng lẽ bỏ đi vào rừng sâu trong sự nhục nhã vì bị thua một con muỗi nhỏ bé!
Muỗi tự hào la lên, “Đáng lẽ ta phải là Vua từ lâu rồi. Ta vừa thông minh, dũng cảm và vừa đẹp trai nữa.”
Trong lúc say sưa với chiến thắng, một cơn gió mạnh thổi đến uốn cong ngọn cỏ xuống gần mặt đất. Chẳng may ngọn cỏ và cả con muỗi bị vướng vào lưới nhện. Muỗi càng vùng vẫy thì càng bị lưới nhện cột chặt hơn. Ngay lập tức, một con nhện thấy được sự việc và từ từ bò đến ăn thịt muỗi. Thế là kết cục của một con muỗi tự hào!
Bài học luân lý:
Tự hào là điềm báo của thất bại.