Ngày xưa, có người con trai cha mẹ mất sớm, sống một mình trong túp lều ven núi. Ngày ngày, anh lên nương gieo lua, trỉa ngô hoặc vào rừng lấy củi đem ra chợ bán. Khi rảnh rỗi, anh lên động săn thỏ bẫy chim, hoặc xuống khe mò cua bắt ốc. Anh làm lụng khong nghỉ tay, nhưng vẫn ăn mặc đói rách, thiếu thốn khổ cực trăm đường. Đôi lúc, anh cũng ước mó một người vợ cho đỡ cô đơn, nhưng nghĩ chẳng ai dại gì vớ lấy thằng khố chạc như mình, nên đành ở vậy.
Một hôm ra khe định kiếm con cua con cá, nhưng mãi non trưa, anh chỉ bắt được con ốc rất to, vỏ có vân xanh óng ánh. Thấy con ốc đẹp, vả lại chẳng đủ ngọt nồi canh, anh bèn thả vào vò nước. Nước liền sủi bọt lăn tăn. Thấy là lạ, mỗi bữa anh dành ít cơm và thả vào vò. Ốc liền ăn hết nhẵn. Từ đó, đi đâu anh cũng cảm thấy nhớ con ốc.
Bữa ấy lên nương, anh mải mê phát cỏ, cuốc đất cho đên mệt trời lặn, bụng đói meo, mới sực nhớ ra rằng từ sáng đến giờ chưa miếng gì vào bụng, anh liền vội vã ra về.
Bước chân vào nhà, anh hết sức ngạc nhiên khi thấy có cơm canh dọn sẵn trên bàn. Nhưng nhìn quanh nhìn quất, chẳng thấy bóng người. Đang đói, anh ngồi ăn rất ngon lành. Từ đó mỗi khi đi nương, đi núi về, anh đều thấy có cơm canh dọn sẵn.
Thấy sự lạ, người con trai cố ý dò xem ai là người tốt bụng đến giúp mình. Một buổi sáng, anh ra đi như thường ngày. Nửa đường, anh quay về, nấp rình sau tấm vách. Anh sửng sốt thấy một người con gái áo xanh, má hồng, da trắng, trông rất duyên dáng dịu dàng, lúi húi dọn dẹp cửa nhà rồi xuống bếp nấu cơm.
Người con trai bối rối nhưng đánh bạo xô liếp bước vào. Người con gái hoảng hốt định chạy trốn, nhưng không kịp, đành đứng lại, cúi đầu e lệ.
– Nàng là ai mà có lòng tốt đến giúp tôi vậy?
Nghe hỏi, người con gái thỏ thẻ đáp:
– Thiếp ở xa lắm.
Chàng trai bỗng mạnh dạn hẳn lên:
– Tôi biết là nàng ở xa đến, vì quanh đây làm gì có xóm làng. Nhưng tôi muốn biết tại sao nàng lại đến giúp đỡ tôi và khi tôi về nhà thì không được gặp nàng nữa?
Người con gái đưa mắt về phía cái vò, người con trai tinh ý, vội tới bắt lấy con ốc, thì thấy chỉ là một cái vỏ trống rỗng… Cô gái đành phải nói thật:
– Thiếp chính là con gái thứ mười của nhà Trời. Trời thấy chàng siêng năng, can đảm, mà phải chịu cảnh nghèo khổ, cô đơn, nên cho thiếp xuống giúp chàng.
Chàng trai mừng rỡ:
– Thì ra nàng là tiên trên trời xuống ư? Tôi xin cảm tạ tấm lòng lòng quý hóa của nàng.
Nói xong, anh liền đập tan vỏ ốc.
Hai người trở thành vợ chồng, ăn ở với nhau rất hòa thuận. Ngày ngày, họ cùng nhau lên nương gieo hái, vào rừng đốn củi săn thú, xuống khe bắt cá, mò cua. Đi đâu, hai người cũng không rời nhau một bước.
Từ khi có nàng tiên ốc, người con trai thấy cuộc sống trở nên hạnh phúc hơn bất cứ kẻ nào trên đời.
Câu chuyện Nàng tiên Ốc
Nguồn: Kho tàng truyện kể dân gian xứ Nghệ, NXB Nghệ An – 1993
– TruyenDanGian.Com –