
Vào một đêm lạnh lẽo và gió buốt. Tôi gặp lại một người bạn cũ. Chúng tôi nói chuyện thật lâu đến nỗi không biết đã đến 10 giờ khuya. Chúng tôi quyết định gọi một chiếc xe lam chở chúng tôi về nhà.
Lúc này trời bắt đầu đổ mưa. Chúng tôi vội vã chạy ra lề đường vẫy tay gọi những chiếc xe lam chạy ngang. Nhưng mãi mới có một chiếc chịu dừng lại đón chúng tôi.
Người tài xế xe lam hỏi chúng tôi nơi muốn đi. Không nói gì về giá cả chuyến xe, người tài xế nói, “Xin mời lên xe!” Chúng tôi cám ơn ông ta đã dừng lại đón chúng tôi.
Vì trời rất lạnh, tôi yêu cầu người tài xế dừng lại ở một nhà hàng nhỏ hoặc quán trà để chúng tôi mua trà nóng uống. Ông ta cho xe dừng lại ở một nhà hàng nhỏ.
Chúng tôi gọi trà ra và mời người tài xế cùng dùng trà với chúng tôi. Ông ta từ chối. Tôi nài nỉ ông ta uống một ly trà cho ấm người, nhưng ông một mực từ chối.
Bạn tôi hỏi, “Ông không thích uống trà ở tiệm này hay chuyện gì khác?”
Người tài xế trả lời: “Thưa ông, tôi không cảm thấy muốn uống trà bây giờ”.
Tôi hỏi thêm, “Nhưng, sao vậy? Một ly trà không có hại gì mà”.’
Người tài xế mỉm cười trả lời: “Cám ơn các ông, nhưng tôi xin lỗi”.
Bạn tôi hỏi, “Có phải ông có thói quen không ăn uống ở ngoài không?”
Người tài xế nói, “Không!”
Bạn tôi giận lên với người tài xế và nói: “Có phải ông nghĩ chúng tôi không đủ tư cách để uống với ông một ly trà không?”
Người tài xế vẫn im lặng không trả lời.
Tôi thật sự ngạc nhiên với cách cư xử của người tài xế và yêu cầu bạn tôi không nên ép buộc ông ta.
Khoảng 15 phút sau, chúng tôi về đến nhà. Chúng tôi trả tiền xe và người tài xế cám ơn chúng tôi.
Tôi chặn ông ta lại để hỏi tại sao ông từ chối không uống trà.
Ông suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Thưa ông, con trai tôi qua đời vào buổi trưa hôm nay trong một tai nạn lưu thông. Tôi không có đủ tiền cho đám tang của con tôi. Vì vậy, tôi hứa sẽ không uống ngay cả nước, cho đến khi tôi kiếm được đủ tiền cho đám tang của con trai tôi. Đó là lý do tại sao tôi không uống trà khi các ông mời. Xin đừng hiểu lầm”.
Cả hai chúng tôi thật bàng hoàng khi nghe chuyện này và tặng ông ta một số tiền cho đám tang của con trai ông.
Tôi nói, “Xin ông vui lòng nhận tấm lòng thành của chúng tôi”.
Ông ta lịch sự từ chối, “Cám ơn sự hào phóng của các ông. Trong một hoặc hai giờ nữa, nếu tôi có được một hoặc hai khách hàng, tôi sẽ kiếm đủ số tiền tôi cần”. Và ông ta lái xe chạy đi.
Ông tài xế có thể tính tiền chúng tôi gấp đôi hoặc thậm chí gấp ba giá bình thường do trời mưa. Tuy nhiên, ông chỉ tính giá bình thường. Mặc dù với hoàn cảnh túng quẫn, trong cơn buồn khổ, người tài xế vẫn trung thực và giữ vững lời hứa của mình!
Hãy trung thực với mọi người, bởi vì trung thực là con đường đúng đắn.