Mẹ ơi!
(Tác giả: Dương Tuấn)
Tôi sống tha hương giữa xứ người
Vẫn dòng máu Việt chảy trong tôi
Tuổi thơ lặng lẽ trong vô cảm
Lầm lũi cô đơn ít nói cười.
Tôi hưởng hạnh phúc nhất trên đời
Từ vòng tay mẹ chẳng buông lơi
Mẹ ơi! Chỉ mẹ là duy nhất
Mẹ là niềm vui... ánh mặt trời.
Rồi một ngày kia u ám mây
Trời buồn than khóc với cỏ cây
Mẹ tôi đi mãi không về nữa
Đất lạnh hoang tàn.. mẹ nằm đây.
Mẹ đành lòng sao.. bỏ lại con
Ra đi trong lúc tuổi còn son
Chữ hiếu một ngày con chưa vẹn
Mẹ đành lòng sao... nỡ bỏ con?
Con giờ tang tóc một màu mây
Tiếng nhạc, lời thơ sống qua ngày
Bạn bè thân hữu dăm ba đứa
Ai hiểu được lòng con đắng cay?