
Một con chuột tham lam tìm thấy một cái giỏ đầy bắp. Nó rất vui mừng vì đang đói bụng. Chuột bèn đục một lỗ nhỏ xuyên qua giỏ. Nó thu mình lại chui qua lỗ. Chuột ăn rất nhiều bắp. Nó no cứng bụng. Nó cảm thấy thỏa mãn.
Bây giờ chuột muốn đi ra. Nó cố gắng chui qua cái lỗ nhỏ. Nó không thể chui qua được. Bụng nó căng phồng. Nó thử một lần nữa. Nhưng lại không thể được.
Chuột bắt đầu khóc. Một con thỏ đi ngang qua. Nó nghe thấy tiếng khóc của con chuột và hỏi: “Tại sao bạn lại khóc?”
Con chuột giải thích: “Tôi đục một lỗ nhỏ và chui vào giỏ bắp. Bây giờ tôi không thể chui qua lỗ đó để ra ngoài được”.
Thỏ nói: “Đó là bởi vì bạn đã ăn quá nhiều. Chờ đến khi bụng của bạn thu nhỏ lại”. Con thỏ cười và bỏ đi.
Chuột ngủ thiếp đi trong giỏ. Sáng hôm sau bụng của nó nhỏ lại. Nhưng chuột muốn ăn một ít bắp. Vì thế, nó ăn và ăn. Bụng của nó lại đầy lên một lần nữa. Nó nghĩ: “Không sao! Ngày mai mình sẽ đi ra ngoài”.

Một con mèo tình cờ đi ngang qua. Nó ngửi thấy mùi chuột trong giỏ. Con mèo mở nắp giỏ ra. Nó liền bắt lấy con chuột.