Có một lần Bác đi thăm nhân dân khu Hồng Quảng bị bão lụt, nghe các đồng chí lãnh đạo báo cáo việc khắc phục hậu quả chậm, gặp nhiều khó khăn vì nhân dân ở đây chậm giác ngộ, không hợp tác tốt với lực lượng của Trung ương về ứng cứu.
Nghe xong Bác kể cho các đồng chí nghe hai câu chuyện nhiều ý nghĩa: Trong thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp, ở Thái Nguyên có hai đơn vị bộ đội về đóng quân. Đơn vị thứ nhất bị dân kêu ca, tình hình rất khó khăn, tiền nong thiếu hụt, không mua được gạo, thịt và các nhu yếu phẩm trong dân. Đơn vị thứ hai đến sau cũng đóng quân tại chính địa điểm này nhưng hoàn toàn không có hiện tượng đó. Tình quân dân rất thắm thiết, nhân dân còn mang măng, chuối, trứng gà đến tận đơn vị tặng.
Vấn đề là như thế nào? Tại vì các chú ở đơn vị trước là “quan” rồi, nên không chịu làm công tác dân vận, vì thế cái gì cũng phải bỏ tiền túi ra mua, khi mua còn bị người ta làm khó cho. Các chú ở đơn vị sau biết cách tổ chức tốt công tác dân vận nên được nhân dân ủng hộ quý mến, chăm lo coi như người thân trong gia đình. Vậy có phải dân ở đó kém giác ngộ và xấu không? Tình hình ở đây cũng vậy thôi, các chú phải xem lại có phải dân chậm giác ngộ, hay là tại các chú chưa làm tốt công tác dân vận?