Bài thơ “Trăm năm nhớ một chuyến đò” của Thanh Tịnh (9/1969)
Nhớ một tối giữa rừng Việt Bắc
Được xuống đò theo Bác sang ngang
Núi xe viền ánh trǎng vàng
Có đôi mắt sáng điểm màn trời sao.
Đó là Bác mà nào biết trước
Tưởng cụ già miền ngược sang sông
Dao rừng cài gọn bên hông
Gậy song cắp nách, túi vòng qua vai.