Đảng viên là những ai
Sau khi nhân dân ta giành được chính quyền, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc bản Tuyên ngôn Độc lập, nước cộng hòa non trẻ Việt Nam đứng trước muôn vàn khó khăn. Thời gian từ năm 1945 đến năm 1946 được các nhà nghiên cứu khoa học coi như “ngàn cân treo sợi tóc”. Sợi tóc thường chắc là đứt ngay, nhưng “sợi tóc” Việt Nam vẫn có thể chịu đựng được trọng lượng ấy và thắng cả trọng lượng ấy gồm cả Ấn, Anh, Pháp, Tàu Tưởng.
Mấy chục vạn quân Tưởng kéo vào Việt Nam đã cướp của, giết người, yêu sách vàng, bạc, gạo, tiền, gái điếm. Chúng đã được lệnh “ cầm Hồ, diệt cộng” (Bắc Cụ Hồ, diệt Cộng sản). Chúng dung túng cho bọn Việt quốc (Việt Nam quốc dân Đảng) của Vũ Hồng Khanh, Nguyễn Tường Tam, bọn Việt Cách (Việt Nam cách mạng đồng minh) của bè lũ Nguyễn Hải Thần gây rối loạn, mưu đảo chính… Bọn chúng rêu rao Việt Nam là Cộng sản. Cụ Hồ là Cộng sản, Chính phủ Việt Nam là Cộng sản…
Ngày 11 tháng 11 năm 1945, Bác Hồ và thường vụ Trung ương tuyên bố tự giải tán Đảng Cộng sản Đông Dương. Thế là chúng hết đi một “mục tiêu” Đảng tự giải tán nhưng đảng viên còn. Đảng viên không bao giờ mất đi danh hiệu ấy, ngoại trừ tự mình đánh rơi. Và một “Hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác” ra đời…
Được tin Đảng tự giải tán, một cán bộ cao cấp chạy đến chất vấn Bác:
- Tại sao Bác lại giải tán Đảng chúng tôi?
Bác ngừng tay viết, đứng lên giơ hai nắm tay trước đồng chí cán bộ:
- Đây là Đảng, đây là Tổ quốc. Chú muốn bên nào? Chú có thấy đồng bào lập bàn thờ Tổ quốc, có cờ đỏ sao vàng và có 4 chữ. Chữ gì? “Tổ quốc trên hết!”
Không đợi cán bộ trả lời, Bác ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Đồng chí cán bộ chắp tay:
- Cháu hiểu, cháu xin lỗi Bác!
Ngày 21 tháng 1 năm 1946, trên báo Cứu quốc có đăng “Trả lời các nhà báo nước ngoài” ký tên Hồ Chí Minh, không ghi chức vụ Chủ tịch nước.
Sau khi tuyên bố rằng “tôi tuyệt nhiên không ham muốn công danh phú quý”, “phải gánh chức Chủ tịch là vì đồng bào ủy thác”, “Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành”. Bác còn viết thêm một đoạn nữa.
Đoạn cuối này như sau:
“Trong một nước dân chủ thì mọi người đều có tự do tin tưởng, tự do tổ chức”. (Điều đó theo ý Bác có thể là ai cũng có quyền theo hoặc không theo, không tin tưởng tôn giáo này chủ nghĩa nọ, ai cũng được quyền tổ chức ra một hội.. nào đó, ví dụ dân ta có quyền thành lập Đảng Cộng sản… “Nhưng vì hoàn cảnh và trách nhiệm, tôi phải đứng ngoài mọi đảng phái. (Câu này Bác nhấn mạnh in nghiêng trong văn bản). “Nay tôi chỉ có một tin tưởng vào Dân tộc độc lập. Nếu cần có đảng phái thì sẽ là Đảng dân tộc Việt Nam” . (Có thể hiểu là “đảng” hay “mặt trận” của cả dân tộc Việt Nam, một tổ chức của toàn thể dân tộc?).
Có Đảng phải có mục tiêu, có đảng viên. “Đảng dân tộc Việt Nam” mà Bác nêu ở trên “sẽ chỉ có một mục đích là làm cho dân tộc ta hoàn toàn độc lập, đảng viên của Đảng đó sẽ là tất cả quốc dân Việt Nam, trừ những kẻ phản quốc và những kẻ tham ô ngoài Đảng”.
Về mặt đối ngoại: sau khi Đảng Cộng sản Đông Đương tự giải tán – chắc chắn bấy giờ Đảng ta cũng chưa có nhiều đảng viên – mà nay Cụ Hồ lại dự định thành lập một đảng của “tất cả quốc dân Việt Nam” thì chắc sẽ còn mạnh hơn, đông hơn trước. Nhưng “bàn tay có ngón ngắn, ngón dài”, quốc dân Việt Nam cũng có người tốt, người chưa tốt. Do đó những người “phản quốc”, “tham ô” sẽ đứng ra ngoài đảng này – tức là đảng của quốc dân Việt Nam, của dân tộc Việt Nam, họ không xứng đáng, không được đứng trong hàng ngũ của Đảng dân tộc Việt Nam, của Tổ quốc Việt Nam…
Trong nội bộ Đảng ta, bài nói của Bác còn là một lời dạy “đại đoàn kết, về đại hòa hợp”. Bác đã báo trước cho chúng ta rằng không thể coi nhẹ những kẻ tham ô, tuy rằng “kẻ” ấy “đứng” sau kẻ phản quốc.
Xin nhắc lại: đây là lời dạy của Bác từ tháng 1 năm 1946.