Một lần khi gặp các chiến sĩ Hải quân trẻ tuổi ở đảo Vạn Hoa, Bác hỏi ngay:
- Các cháu có cá ăn không?
- Thưa Bác không ạ! - Một chiến sĩ trả lời rất hồn nhiên và chân thật. Có lẽ cũng bởi câu hỏi khá bất ngờ. Các chiến sĩ ta đã nói đúng sự thật với Bác.
Bác quay lại hỏi đồng chí Tư lệnh Hải quân:
Tại sao ở cạnh biển mà bộ đội không có cá ăn? Các chú chỉ huy có khuyết điểm.
Bác lại hỏi: “Có rau ăn không?”, một chiến sĩ khác trả lời.
- Thưa Bác, tạm đủ ạ!
Sau đó, Bác chỉ thị tập hợp bộ đội để Bác nói chuyện. Câu đầu tiên Bác lại hỏi:
- Bao nhiêu lâu các cháu mới được xem văn công một lần?
Một cán bộ đứng lên:
- Thưa Bác, từ khi ra đảo chưa được xem lần nào.
Bác “à” lên một tiếng ngạc nhiên, rồi hỏi tiếp:
- Thế còn phim
- Thưa Bác, 5 - 6 tháng mới có một tối.
Bác quay lại chúng tôi, hỏi:
- Hôm nay có ông tướng đi cùng đây, ông nghĩ thế nào?
Tôi mạnh dạn thưa ngay với Bác:
- Cháu sẽ sửa chữa khuyết điểm.
Không, chú nói còn chung chung quá. Bao lâu nói cho rõ.
Thưa Bác, cứ 6 tháng lo cho anh em được xem một tối văn công và 3 tháng một tối phim.
Bác cười gật đầu đồng ý. Còn tôi, hứa với Bác rồi mà lại thấy lo làm sao thực hiện được để Bác vui. Bởi vì niềm vui của Bác có gì khác đâu, chính là được thấy bộ đội và nhân dân sống đầy đủ, hạnh phúc.