Ngày 23-1-1924 vẫn là ngày lễ tang V.I.Lê Nin, Nguyễn Ái Quốc cùng các bạn học ở Trường Đại học Phương Đông có mặt trong đám đông đứng đón linh cữu Lê Nin từ Gorơki theo đường sắt đến ga Pavilexki ở thủ đô Mátxcơva để chuyển tới đặt tại Hội trường Nhà Công đoàn ngay tại Hồng trường để dân chúng đến viếng. Xếp trong hàng người dài dằng dặc dưới giá lạnh âm 30 độ của mùa đông nước Nga, cuối cùng nhà cách mạng trẻ tuổi đến từ đất nước Việt Nam xa xôi với lòng mong muốn đến quê hương của cuộc Cách mạng tháng Mười để được gặp Lê Nin đã chỉ có cơ hội được đứng trước linh cữu của người thầy vĩ đại ấy.
Trở về nơi cư trú là khách sạn Lux, chân tay tê cóng, trời đã khuya. Tại phòng số 176, Nguyễn Ái Quốc ngồi viết bài báo “Lê Nin và các dân tộc thuộc địa” với câu kết thúc: “Lê Nin sẽ sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta”.
Cũng vào thời gian này, 23 năm sau (1947), Bác Hồ đã viết thư và cho người chuyển vào Phát Diệm trao tận tay Giám mục Lê Hữu Từ chân thành đề nghị tiếp tục ủng hộ chính phủ kháng chiến cũng như đã từng giúp trong các thương thảo ngoại giao và “Nhờ cụ cầu Đức Chúa ban phúc cho Tổ quốc...”. Sau đó, Bác còn viết nhiều lá thư để kiên trì giải thích:“Trong Hiến pháp ta đã định rõ: Tín ngưỡng tự do. Nếu ai làm sai Hiến pháp, khiêu khích Công giáo thì sẽ bị phạt... Việt Nam Độc lập Đồng minh là cốt đoàn kết tất cả đồng bào để làm cho Tổ quốc độc lập chứ không phải để chia rẽ, phản đối tôn giáo... Hơn ai hết, đồng bào công giáo càng mong cho Tổ quốc độc lập, cho tôn giáo được hoàn toàn tự do; và tôi chắc ai cũng tuân theo khẩu hiệu: Phụng sự Thượng đế và Tổ quốc...”.
Đây cũng là lúc thực dân Pháp đang tìm mọi thủ đoạn chia rẽ lương - giáo và lôi kéo Giám mục Lê Hữu Từ để rồi sau đó không lâu, nhân vật này đã từ bỏ hàng ngũ kháng chiến đi theo giặc Pháp chống phá cách mạng quyết liệt. Tuy vậy, trước sau Bác vẫn giữ lòng tin đối với các chức sắc và bà con giáo dân. Cũng trong những ngày cuối tháng này, Bác nhận được tin con trai duy nhất của Bác sĩ Vũ Đình Tụng, một trí thức theo đạo Thiên Chúa, lúc đó đang đảm trách Hội trưởng Hội Hồng Thập tự Việt Nam, vừa hy sinh ngoài mặt trận. Bác đã viết lá thư chia buồn với những lời lẽ thống thiết và sâu sắc:
“Thưa ngài, tôi được báo cáo rằng con giai ngài đã oanh liệt hy sinh cho Tổ quốc. Ngài biết rằng, tôi không có gia đình, cũng không có con cái. Nước Việt Nam là gia đình của tôi. Tất cả thanh niên Việt Nam là con cháu của tôi. Mất một thanh niên thì hình như tôi đứt một đoạn ruột...
Ngài đã đem món quà quý báu nhất là con của mình, sẵn sàng hiến cho Tổ quốc. Từ đây chắc ngài sẽ thêm ra sức giúp việc kháng chiến để bảo vệ nước nhà thì linh hồn cháu ở trên Trời cũng bằng lòng và sung sướng...”.