Ngày 17-2-1947, Bác Hồ viết “Thư gửi đồng bào tản cư”, xác định: “Thực dân Pháp bội tín gây chiến tranh... Tản cư cũng là kháng chiến... Tôi và Chính phủ không giờ phút nào không lo lắng đến các đồng bào. Bây giờ đang cực khổ thì chúng ta vui chịu với nhau. Đến ngày kháng chiến thắng lợi, độc lập thành công, chúng ta sẽ cùng nhau vui sướng. Con Lạc cháu Hồng bao giờ cũng quật cường, không bao giờ sợ khổ”.
Tháng 2 năm 1947, trả lời câu hỏi phỏng vấn của báo Chiến Đấu: “Từ ngày kháng chiến bùng nổ, Chủ tịch có luôn luôn mạnh khỏe không?”, Bác vui vẻ: “Cảm ơn, như bạn trông thấy, bây giờ tôi béo đỏ hơn trước, mặc dầu tôi luôn luôn đi thăm mặt trận này đến mặt trận khác, nhiều khi đi mấy chục cây số, mưa ướt dầm đường trơn như mỡ, mà cũng không thấy mệt”. Hỏi: “Vì sao Pháp chưa điều đình với ta?”, trả lời: “Vì thực dân Pháp đang mơ tưởng có thể dùng vũ lực mà chinh phục ta. Vì họ chưa hiểu rằng toàn thể dân ta đã kiên quyết kháng chiến để tranh lại quyền thống nhất và độc lập”.
Khoảng giữa tháng 2-1948, Bác Hồ gửi thư tới Hội nghị Thông tin tuyên truyền và báo chí toàn quốc. Là một nhà báo lão luyện, Bác biểu dương những ưu điểm của anh chị em làm báo nhưng cũng vạch ra nhiều khuyết điểm mà “Nói tóm lại: nội dung các tờ báo chưa phản ảnh được sự sinh hoạt của các tầng lớp dân chúng, chưa thành tờ báo của dân chúng”, và xác định báo chí phải “làm tròn nhiệm vụ tuyên truyền, cổ động, huấn luyện và lãnh đạo nhân dân”.